Nên nhớ, Đức Phật từ bi, phủ độ chúng sinh, nhìn tâm chứ không trọng vật chất. Tâm không có, dẫu mâm cao cỗ đầy Phật cũng chẳng động lòng. Thế nên nếu muốn nhận lại, trước tiên hãy biết cho đi.
Phật Tử ứng thí 10 năm mà không đỗ
Năm xưa có một người tất tín Phật, nhưng lận đận công danh, ứng thí 10 năm ròng mà không đỗ. Vào lễ Phật đản, anh ta bèn đích thân cõng lễ lên cúng Phật, bất chấp muôn trùng hiểm trở, nguy nan. Khi đến nơi, đã sức cùng, lực kiệt, chân tay xây xát, anh ta bủn rủn quỳ dưới chân Phật, thành kính: “Thừa Đức Phật tối cao, suốt 10 trời con lên kinh ứng thí, mà vẫn trắng tay. Xin người phù hộ con năm nay công thành danh toại”.
Sau khi khấn vái xong, phật tử thu dọn cúng lễ ra về, đến cổng thì gặp một người ăn xin rách rưới, khẩn khoản xin anh ta một ít lễ vật. Phật tử nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của lão, lắc đầu khinh bỉ rồi chạy thẳng xuống núi.
Người ăn xin suốt mấy ngày nay không ăn gì, chỉ biết cuộn người vào tấm thảm rách để sưởi ấm. Bỗng nhiên một con chó ghẻ lở toàn thân mụn nhọt xuất hiện, nép sát vào thân lão để sưởi ấm. Lão ta tức giận đạp con chó ra xa. Cuối cùng, con chó chết vì rét. Còn người ăn xin cũng chết vì đói.
Phật Tổ, sao ngài lại không giúp con?
Lại nói người Phật tử nọ, dù thành kính là thế, mâm cao cỗ đầy là vậy mà thi hoài vẫn trượt. Tức giận, anh ta bèn chạy lên ngôi chùa xưa, nước mắt lưng tròng oán trách: “Phật Tổ, sao ngài lại không giúp con?”
Bất chợt, Đức Phật hiển linh, cho gọi linh hồn người ăn xin tới. Lão ta nhìn Phật Tử, khóc rống: “Nếu anh cho tôi ít lễ, tôi đã không chết đói rồi, sao ngài có thể phổ độ anh. Nhưng Phật Tổ, sao ngài lại không giúp con?”
Đức Phật lại cho gọi linh hồn con chó đến. Nó nhìn người ăn xin, uất ức: “Tôi chỉ xin ông một góc thảm để sưởi ấm, mà ông lại đuổi tôi đi, khiến tôi chết vì rét. Vậy phật tử kia sao lại phải bố thí cho ông? Đức Phật sao lại phải thương xót ông?”.
Phật Tổ mỉm cười: “Ta hoàn toàn có thể giúp đỡ các con, nhưng các con lại chỉ nghĩ đến mình mà không chịu giúp người khác. Vậy có tư cách gì để mong thần phật bảo hộ?”
Muốn nhận được phúc, trước tiên phải biết tạo phúc cho người khác
Con người có xu hướng luôn mong được thần phật phù hộ, nhưng chẳng mấy ai được xứng ý toại lòng. Thực ra cũng vì tâm chưa đủ thành kính, không thành tâm giúp đỡ người khác, sống ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Tâm không có, dẫu mâm cao cỗ đầy Phật cũng chẳng động lòng. Nên nhớ, Đức Phật từ bi, phủ độ chúng sinh, nhìn tâm chứ không trọng vật chất. Thế nên nếu muốn nhận lại, trước tiên hãy biết cho đi.