TÔI NGHE NHƯ VẦY:
Một thuở nọ, Đức Phật ở tại vườn Cấp Cô Độc, trong Rừng cây Chiến Thắng gần thành Phong Đức.
Khi ấy Phật bảo các vị Bhikṣu [bíc su] rằng:
“Ở thế gian có ba thứ mà không thể yêu mến, không thể xán lạn, không thể nhớ mong, và không thể vừa ý. Những gì là ba?
Đó là già, bệnh, chết.
Này các vị Bhikṣu! Già, bệnh, chết ở thế gian, thật không thể yêu mến, thật không thể xán lạn, thật không thể nhớ mong, và thật không thể vừa ý.
Nếu không có già, bệnh, chết ở thế gian, thì Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác, sẽ không xuất hiện ở thế gian để thuyết Pháp mà Ngài đã chứng đắc và phương pháp điều phục.
Cho nên phải biết rằng, già, bệnh, chết ở thế gian, thật không thể yêu mến, thật không thể xán lạn, thật không thể nhớ mong, và thật không thể vừa ý. Do bởi ba việc này nên Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác, mới xuất hiện ở thế gian để thuyết Pháp mà Ngài đã chứng đắc và phương pháp điều phục.”
Lúc bấy giờ Thế Tôn dùng kệ tuyên lại rằng:
“Ngoại sự huy hoàng rồi sẽ hoại
Nội thân suy biến cũng thế thôi
Duy có thắng Pháp chẳng diệt vong
Cho nên người trí hãy ngẫm suy
Già bệnh chết này đều cùng gớm
Hình dáng xấu xí thật đáng ghét
Dung mạo thanh xuân chỉ tạm thời
Không lâu tất sẽ khô héo phai
Cho dù sống đến trọn trăm năm
Kết cục chẳng thể thoát vô thường
Già bệnh chết khổ mãi đuổi theo
Luôn cho chúng sanh vô ích lợi”
Khi Thế Tôn thuyết Kinh này xong, các vị Bhikṣu, trời, rồng, quỷ tiệp tật, tầm hương thần, phi thiên cùng hết thảy đại chúng, họ đều sanh tâm đại hoan hỷ và tín thọ phụng hành.
Ai luôn cầu cảnh dục
Chẳng chịu làm việc lành
Không thấy chết cận kề
Làm sao hộ tánh mạng?
Khi mạng căn sắp đứt
Đốt xương thảy phân ly
Khổ ách cùng chết đến
Lúc ấy hận ngậm ngùi
Hai mắt trợn trắng lên
Tử đao nghiệp lực giáng
Ý tưởng đầy kinh hoàng
Chẳng ai tương cứu giúp
Hổn hển ngực đập nhanh
Cổ khô thở đứt quãng
Tử thần đòi lấy mạng
Thân thuộc đành đứng trông
Các thức đều mờ mịt
Đi vào trong thành hiểm
Thân quyến thảy rời bỏ
Dây siết lôi kéo đi
Dẫn đến chỗ Diêm Vương
Tùy nghiệp mà thọ báo
Nhân thiện sanh chốn lành
Nghiệp ác đọa địa ngục
Mắt sáng nào bằng tuệ
Tối tăm nào bằng si
Có bệnh nào hơn oán
Có sợ nào hơn chết
Có sanh ắt phải chết
Tạo tội thân chịu khổ
Hãy nên giữ ba nghiệp
Luôn mãi tu phước trí
Quyến thuộc đều rời xa
Tài vật người chiếm đoạt
Chỉ căn lành của mình
Tư lương nơi hiểm đạo
Như cây bên ven đường
Tạm nghỉ chẳng ở lâu
Ngựa xe cùng vợ con
Không lâu cũng như vậy
Như chim đậu qua đêm
Sáng sớm bay mỗi hướng
Chết đến lìa thân quyến
Biệt ly cũng như vậy
Duy Phật có đại giác
Là nơi chân quy y
Y Kinh ta lược giảng
Người trí hãy tư duy
Trời người phi thiên quỷ tiệp tật
Người đến nghe Pháp nên chí tâm
Hộ trì Phật Pháp khiến trường tồn
Mỗi người cần hành lời Phật dạy
Chúng sanh đến đây lắng nghe Pháp
Hoặc ở trên đất hay không trung
Thường vì nhân thế khởi từ tâm
Ngày đêm tự mình trụ nơi Pháp
Nguyện các thế giới luôn bình an
Vô biên phước trí lợi chúng sanh
Bao nhiêu nghiệp tội thảy tiêu trừ
Rời xa khổ ách về tịch diệt
Luôn dùng giới hương thoa tịnh thể
Thường mang thiền định khoác vào thân
Tuệ giác diệu hoa biến trang nghiêm
Tùy nơi trú xứ thường an lạc
Dịch sang cổ văn: Pháp sư Nghĩa Tịnh (635-713)