Con người nếu muốn thành tựu thì nên hà khắc với chính mình

Đạo tràng thật sự tu hành thì lão Hòa Thượng đối với các đồng học đều có yêu cầu nghiêm khắc. Khi tôi mới học Phật, vẫn chưa xuất gia, thân phận là cư sĩ, tôi cùng với Pháp sư Sám Vân ở tại lều tranh ở Phố Lý. Khi đó khu vực Phố Lý vẫn là nông thôn, điện và nước đều không có, buổi tối không có đèn điện, vì vậy Pháp sư Sám Vân mua bình ắc quy của ô tô dùng, dùng 1 bóng đèn nhỏ, bóng đèn nhỏ của chiếc đèn pin. Mỗi một phòng dùng một cái đèn nhỏ, trước tượng Phật thì thắp nến. Ở trên núi tám giờ tối là đi ngủ, ba giờ sáng thức dậy, ba rưỡi sáng chúng tôi vào thời khóa sáng công phu. Thời khóa sáng là mọi người tự có thời khóa riêng của mình, khi đó thời khóa sáng trên núi là lạy Phật, buổi sáng thức dậy lạy Phật ba trăm lạy. Mỗi người tự đặt ra công khóa của mình, Pháp sư Sám Vân tuổi tác đã cao, thật ra khi đó Ngài mới hơn bốn mươi tuổi, động tác Ngài lạy Phật rất chậm, chúng tôi lạy Phật được ba trăm lạy thì Ngài chỉ có thể lạy được khoảng một trăm lạy thôi. Ở trên núi có Pháp sư Đạo Tông, sức khỏe rất tốt, tốc độ lạy Phật của Ngài so với chúng tôi nhanh hơn, Ngài lạy nhanh nhất, một ngày Ngài lạy một ngàn hai trăm lạy. Tôi một ngày ở trên núi lạy tám trăm lạy, đây là định khóa của tôi, sau khi lạy Phật xong thì mọi người cùng nhau đọc tam quy y, đây là thời khóa sáng. Mỗi ngày quy định đọc kinh hai giờ đồng hồ, đọc kinh cũng là mọi người tự đọc riêng, bạn thích kinh nào, thích nghiên cứu kinh nào thì tự mình làm lấy, cuộc sống vô cùng có quy luật. Lều tranh tuy là nhỏ, chỉ ở được năm người nhưng [mọi người] tương đối tinh tấn, thời gian không bị lãng phí, nếu có một chút lơ là thì đạo nghiệp đương nhiên sẽ không thể thành tựu. Thế nên vì sao lại không hà khắc ngược đãi chính mình? Việc ăn uống sinh hoạt càng đơn giản càng tốt, Pháp sư Sám Vân rất xem trọng dinh dưỡng, cũng không thể nói không có đạo lý. Khi đó ở trên núi, tôi làm nghĩa công, chăm sóc ba vị Pháp sư và một cụ già. Cụ già đó là lão cư sĩ Chu Kính Trụ, khi đó ông bảy mươi tuổi rồi, tôi ở trên núi chăm sóc bốn người. Cứ như vậy ở trên núi được nửa năm, trong nửa năm này tôi lạy Phật hơn mười vạn lạy, quả thật đã khiến cho tâm an định trở lại. Vì có nền tảng như vậy nên sau này đến Đài Trung học giảng kinh, tôi hằng ngày vẫn lạy Phật ba trăm lạy. Khi ở Phố Lý hằng ngày lạy Phật tám trăm lạy, sau khi đến Đài Trung thì hằng ngày lạy Phật chỉ ba trăm lạy. Lạy Phật là một sự vận động rất tốt, đối với sự khỏe mạnh của thân tâm có giúp đỡ rất lớn. Cho nên con người nếu muốn thành tựu thì nên hà khắc với chính mình, nghiêm khắc đối với chính mình, không được dùng phương thức nghiêm khắc này đối xử với người khác, làm như vậy đối với người khác là lỗi lầm.
TÔN SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *