Cung kính, khiêm nhường nhưng không thể học theo!

Khi mới học Phật, tôi có một ban học rất thân. Lúc đó chúng tôi có ba người, ba người cùng tuổi mà vận mạng đại khái gần giống nhau. Những người bói toán xem tướng, nói ba người chúng tôi đều không qua được 45 tuổi. Thật vậy, năm 45 tuổi, hình như là tháng ba, người thứ nhất ra đi – Pháp Dung pháp sư, đến con đường nào tôi không biết được. Tháng 5 người thứ hai ra đi – Minh Diễn pháp sư, Minh Diễn là bạn học thời trung trong thời kỳ kháng với tôi. Sau này ở Đài Loan chúng tôi lại là đồng nghiệp, tôi xuất gia, ông cũng từ bỏ công việc cùng tôi xuất gia.
Ông vô cùng hiếu học, làm việc lại rất siêng năng. Sau khi xuất gia thọ giới, ông học theo Mật tông, tôi cảm thấy rất đáng tiếc, vì sao ông không học giảng sư? Ông nói học giảng sư quá khókinh điển quá nhiều, ông học Mật tông với Khuất Văn Lục lão cư sĩ, đó cũng là một vị kim cang thượng sư. Măm đó, ông đến bảo với tôi mật là thực hành, hình như là quy định trong một thời gian nhất định phải lạy mười vạn lạy, mười vạn lạy, ông thật làm.
Khoảng một năm sau ông đến thăm tôi nói: bây giờ ông có một chút thần thông, có thể thấy được quỷ thần, nói với tôi tình hình của quỷ thần. Ông nói rõ vì sao ông học Mật tông, Mật tông dùng thần thông độ chúng sanh dễ. Ông lại nói: thầy học giảng sư, thầy nói đến hư cả lưỡi cũng không ai tin tưởng, tôi vừa hiện thần thông họ liền tin ngay. Tôi đùa với ông rằng: thầy năm nay rất tinh tấn, thật khó được, bây giờ thầy chưa đạt được thần thông, nhưng đã đạt được quỷ thông. Nhưng quỷ thông cũng không được, quỷ thông thầy thấy được quỷ, tôi chưa thấy được, tôi không tin, tôi nói thầy nói tầm bậy.
Năm đó ông 45 tuổi đã ra đi, năm 45 tuổi đó giữa tháng 7 tôi cũng bị bệnh. Tôi liền nghĩ, hai vị trước đã đi, bây giờ đến lượt tôi. Khi tôi bệnh, tôi đang giảng Kinh Lăng Nghiêm, mới giảng một nửa Kinh Lăng Nghiêm thì bị cảm nặng. Bệnh suốt một tháng, tôi nghĩ năm nay thọ mạng của tôi đã hết, tôi cũng không cần mời bác sĩ, cũng không cần uống thuốc, vì sao? Tôi nói bác sĩ chỉ có thể chữa bệnh không thể chữa mạng, thọ mạng của tôi hết rồi, nên tôi niệm Phật cầu vãng sanh, niệm một tháng thì bệnh lành. Cả đời không sanh bệnh, chưa từng đến bệnh viện, không có lịch bệnh của tôi.
Sau khi bệnh hết, tôi nghỉ ngơi hai tháng thì trở lại giảng kinh. Hình như qua hai năm sau, tôi giảng Kinh Nhân Vương trong “Nhân Vương Hộ Quốc Pháp Hội”, không phải giảng toàn kinh, chỉ giảng đại ý. Vì họ chỉ dành cho tôi thời gian 40 tiếng – 12 ngày, 40 giờ không giảng hết bộ kinh này được, nên chỉ giảng đại ý, tôi soạn một đại cương.
Trong Pháp hội gặp được Cam Châu Hoạt Phật, những người lớn đều biết ngài, hiện nay ngài đã mất. Chúng tôi cũng là bạn cũ, bạn học cũ, Ngài là học trò của Chương Gia đại sư, lớn hơn tôi mười mấy tuổi. Ngài thấy tôi liền đến tìm gặp, tôi hỏi ngài có việc gì? Ngài nói: thầy đến ngồi cùng nói chuyện, ngài nói: chúng tôi trước đây đều phê bình thầy, đều nói thầy. Tôi hỏi nói gì? Nói con người của thầy được cái thông minh nhưng tiếc không có phước báu, thọ mạng lại quá ngắn. Tôi nói: những việc này không cần nói sau lưng, có thể trực tiếp nói với tôi. Tôi nói: tự tôi đã biết, rất rõ ràng, rất tường tận.
Sau đó ngài nói với tôi, mười mấy năm nay – Lúc đó tôi giảng kinh đã 12 năm, 33 tuổi bắt đầu giảng kinh đến 45 tuổi là đã 12 năm. Ngài nói: mười mấy năm nay, công đức giảng kinh của thầy rất lớn, vận mạng của ngài đã thay đổi, nên thọ mạng của thầy rất dài, phước báu của thầy rất lớn. Ngài nói lời này, năm thứ hai thì ngài mất, đây là một vị thượng sư rất giỏi của mật tông. Phật môn chúng ta cũng mất đi một người bạn đạo, rất đáng tiếc.
Lúc đó tôi không biết, giảng kinh có thể thay đổi vận mạng, thật không ngờ. Tôi giảng kinh là thầy dạy, thầy Lý khuyên tôi nhất định phải học giảng kinh, và tôi theo ông học giảng kinh.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *